Siêu Cấp Cưng Chiều full

Chương 244: Anh đang nói dối

/2003
Trước Tiếp
Đến bệnh viện, Lê Tiếu mua một giỏ trái cây, đỗ xe xong thì thong thả đến gần phòng bệnh.

Còn chưa vào cửa, cô đã nghe tiếng khóc sụt sùi từ cửa phòng khép hờ truyền đến.

“Ba, ba đừng nóng giận, chuyện này là lỗi của Tuyên Tuyên, con cũng đã mắng nó rồi.

Chẳng phải mọi người nên yên lặng cho qua sao, lát nữa để Tuyên Tuyên gặp mặt xin lỗi Tiểu Tiểu, chuyện lớn hóa nhỏ, ba thấy sao?”

Người nói là cậu Cả Đoàn Nguyên Hoằng.

Thật ra Lê Tiếu cũng không ghét cậu Cả.

Ông là người trung hậu chững chạc, nhưng vì sợ vợ nên trông khá hèn nhát.

Còn tiếng khóc thút thít trong phòng bệnh là của Đoàn Diệc Tuyên.

Lê Tiếu thấy hơi phiền, ông ngoại bệnh nặng chưa khỏi, phòng bệnh không phải nơi giải quyết vấn đề.

Quan trọng là cô không rộng lượng có thể bỏ qua hiềm khích trước đó với Đoàn Diệc Tuyên.

Lê Tiếu đứng ở cửa nghiền ngẫm một hồi, sau đó đặt giỏ trái cây bên bệ cửa sổ, xoay người xuống vườn hoa dưới lầu tản bộ.

Qua khoảng hai mươi phút, quản gia gọi điện báo cả nhà cậu Cả đã rời đi.

Lê Tiếu đang ngẩng đầu dựa vào ghế dài phơi nắng, nhận được điện thoại thì chán chường đứng dậy, lê bước chân biếng nhác quay lại phòng bệnh.

Đoàn Cảnh Minh nghe tiếng mở cửa lập tức nghiêng đầu, thấy Lê Tiếu thì vui vẻ: “Tiếu Tiếu đến rồi, nhanh nhanh, đến ăn trái cây đi, mới cắt xong đấy.” Sau khi phẫu thuật thành công thì ông cụ đã hết lo lắng, tựa vào đầu giường, mặt mày sáng láng gọi Lê Tiếu ăn trái cây.

Lê Tiếu kéo ghế ngồi xuống, nhìn mặt ông: “Hôm nay ông ngoại thấy thế nào?” “Khỏe lắm.” Đoàn Cảnh Minh sờ đầu mình: “Mới phẫu thuật xong, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, trước đó cứ luôn cảm thấy mơ hồ.

Đúng là giờ y thuật phát triển thật.”

Lê Tiếu nhìn dáng vẻ khôi phục tinh thần của ông ngoại nên cong môi cười khẽ: “Hôm qua trước khi phẫu thuật, chẳng phải ông ngoại muốn nói gì đó với cháu sao?” Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt lúc đó của ông, cực kỳ trịnh trọng cứ như có chuyện gì quan trọng lắm cần phải giao lại cho cô.

Đoàn Cảnh Minh như bừng tỉnh, nói luôn miệng: “Phải, phải, cháu không nói thì ông cũng quên.

Tiếu Tiếu à, cháu đến đây, ông ngoại nói cháu nghe...” Thấy thái độ của ông, Lê Tiếu cũng không suy nghĩ nhiều, cúi người đến gần đầu giường, nghe ông nhỏ giọng dặn dò bên tai, chẳng mấy chốc...

cô đã dở khóc dở cười.

“Ông ngoại à, không...” Chẳng chờ Lê Tiếu nói hết, Đoàn Cảnh Minh lập tức xụ mặt vờ giận: “Không cái gì mà không! Cháu chắc chắn phải nhận, đây là ông ngoại cho cháu, cứ nhận là được!” Lê Tiếu cụp mắt thở dài: “...” Hóa ra gần đây ông cụ cứ lo phẫu thuật không thành công, nên đêm trước đó đã âm thầm liên lạc luật sư, tiến hành công chứng hết tài sản dưới tên mình.

Đoàn Cảnh Minh nói Lê Tiếu biết, 70% tổng tài sản dưới tên ông sẽ được giao hết cho cô.

30% còn lại chia đều cho những con cháu khác.

Sự cưng chiều của ông đối với Lê Tiếu đã thể hiện một cách sâu sắc qua việc chia tài sản.

Đoàn Cảnh Minh kéo tay Lê Tiếu, tận tình dặn dò: “Tiểu Tiểu à, chuyện này mình cháu biết là được.

Dù phẫu thuật thành công nhưng con người cũng có lúc chết đi.

Ông đã giao cho luật sư tiến hành công chứng tài sản rồi, đừng khách sáo với ông làm gì, đây là thứ cháu nên có, biết chưa?” Lê Tiếu mím môi nhìn ông ngoại.

Thấy gương mặt đầy nếp nhăn với ánh mắt vô cùng thiết tha của ông, trừ cảm ơn ra, cô không biết nên nói gì thêm: “Dạ, cảm ơn ông ngoại.”

Chương 230.: 1 BẢO VỆ KỲ QUÁI

Lê Tiếu ở bệnh viện thăm Đoàn Cảnh Minh nửa tiếng, cho đến khi nhận điện thoại từ phòng thí nghiệm mới vội vã rời đi.

Mà sau khi cô rời khỏi, ở khúc quanh ngoài cửa, di Cả Đoàn Thục Hoa dợm bước ra ngoài.

Đoàn Thục Hoa nhìn cửa phòng bệnh khép hờ, nét mặt phức tạp, ánh mắt không ngừng lóe lên.

Ông cụ lén tìm luật sư công chứng tài sản, chuyện này không báo với mọi người mà lại nói trước với Lê Tiếu.

Lẽ nào trong mắt ông, các con ruột còn không quan trọng bằng một đứa cháu ngoại?

Quay lại phòng thí nghiệm, Lê Tiếu chạm mặt Liên Trinh, hai người ngồi trước máy đo nhìn báo cáo mới cập nhật.

Viện sĩ Giang mặc blouse trắng, mặt mày mệt mỏi, đi đến đứng sau Lê Tiếu, chống lưng ghế của họ và nói: “Tiếu Tiếu, trò rảnh không? Thầy trò mình...

bàn bạc chuyện này?” Lê Tiếu đặt báo cáo xuống, gật đầu đứng dậy: “Dạ được.” Hai người vào phòng làm việc của Viện sĩ Giang, Lê Tiếu đóng cửa lại, Viện sĩ Giang chỉ cái bàn, tỏ ý cô ngồi xuống.

Lê Tiếu ngồi vào chỗ, Viện sĩ Giang nâng mắt lên, hỏi quanh co: “Tiểu Tiếu à, trò làm ở phòng thí nghiệm hai tuần rồi, cảm thấy...

thế nào?” “Rất tốt ạ.” Lê Tiếu đút hai tay vào túi áo blouse trắng, gập trước bụng, nhàn nhạt đáp lại.

Viện sĩ Giang nhìn cô, giả vờ lật báo cáo trên bàn, nhướng mày: “Lẽ nào không thấy thiếu thiếu gì sao?” Trong câu nói có hàm ý? Lê Tiếu tập trung lại, muốn cười nhưng cố nén chỉ “à” một tiếng: “Thấy cứ nói thẳng, thấy cần thứ gì?” Viện sĩ Giang: “...” Ông lúng túng sờ lông mày, thở dài: “Không phải thấy cần cái gì, chẳng lẽ trò không thấy hệ thống an ninh phòng thí nghiệm chúng ta quá kém sao?” Nhờ có Viện sĩ Giang nhắc nhở, Lê Tiếu nghiêm túc suy nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt quái lạ của ông, cô không có ý nói thật nên uyển chuyển cụp mắt: “Ừm...

chắc thế.”

Thật ra bình thường phòng thí nghiệm không có người ngoài ra vào, vì phòng thí nghiệm tư nhân không mở cửa cho bên ngoài.

Từ lúc thành lập đến giờ, dù nằm sát đường cái, ngày hay đêm đều có nhân viên nghiên cứu, nhưng phòng thí nghiệm chưa từng phát sinh chuyện không an toàn.

Mắt Viện sĩ Giang sáng lên, ông tiếp lời Lê Tiếu: “Trò thấy đấy, trò cũng cho rằng cần tăng cường an ninh đúng không? Phòng thí nghiệm của chúng ta qua mấy năm phát triển, các hạng mục nghiên cứu đã dần hoàn thiện.

Hơn nữa có nhiều chất thí nghiệm và dụng cụ cứ để lồ lộ, thấy lo nếu không có các biện pháp bảo vệ, lỡ đâu để lạc những thứ quan trọng thì mất nhiều hơn được.” Lê Tiếu không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Vậy ngày mai con tìm một công ty dịch vụ bảo vệ, để họ...” “Thôi khỏi, thôi khỏi.” Không đợi cô nói hết, Viện sĩ Giang đã vội giơ tay ngăn lại: “Thầy có người bạn gần đây mới mở công ty bảo vệ.

Nếu trò thấy ổn thì thấy tính bán ân tình này, giao việc giữ an ninh tòa lầu thí nghiệm cho họ phụ trách.” Trùng hợp vậy sao? Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Viện sĩ Giang, nhướng mày cười: “Con không có ý kiến gì, thầy quyết định là được.” Viện sĩ Giang thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dần giãn ra.

Chưa đến hai tiếng đồng hồ, Lê Tiếu và Liên Trinh đang ở trong phòng nghiên cứu bỗng nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài hành lang.

Hai người nhìn nhau, lần lượt đứng dậy đến cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn quanh.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tonien_02Duyệt thẻ cho mk với ad ơi, sao lâu vậy ạ - sent 2024-09-13 10:20:15
nghidinhDuyệt thẻ ad oi, mình nộp từ 27/8 đến giờ. Thẻ dùng lun rồi mà không được duyệt, mất bao ngày rồi ạ - sent 2024-09-07 00:21:06
nghidinhMình đã chụp lịch sử giaô dịch gửi qua fb cho ad lun rồi mà vẫn cứ lơ lơ. Trong khi thẻ dùng rồi - sent 2024-09-05 20:31:00
nghidinhAd có thực sự đang hoạt động không ạ. Mình nộp từ 27/8 đến hôm nay đã 10 ngày lun rồi. Thẻ đã được dùng mà ad không chịu duyệt. Trong khi mình đã nhắn fb rất nhiều vẫn lơ không trả lời - sent 2024-09-05 20:30:01
Thu Ho1725090061Duyệt thẻ giúp em ad ơii - sent 2024-08-31 15:48:29
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương