Nhận thấy cảm xúc của cô hình như không ổn, Thương Úc không khỏi nhíu mày, khẽ phất tay chặn đám Lưu Vân lại. Bọn họ ngầm hiểu ý, đi về phía khán đài xa xa.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn kỹ sắc mặt của cô, giọng hơi trầm xuống, “Em sao thế?”
Lê Tiếu vẫn cụp mắt như cũ, đuôi mắt phiếm hồng, im lặng một hồi mới mím môi nhìn anh.
Cô liếm khóe môi, giọng hơi khàn: “Hôm nay là ngày giỗ của Huy Tử.”
Anh lau khóe mắt cho cô: “Ừ, anh biết.”
Mắt cô lấp lánh, nắm lấy cổ tay anh, không nói gì, chỉ vùi vào ngực anh.
Câu cảm ơn đã ngay bên môi, nhưng cô không muốn dùng lòng biết ơn mờ nhạt này để diễn tả cảm xúc của mình.
Cô từ từ ôm chặt lấy anh, để có thể cảm nhận rõ được nhịp đập trái tim anh.
Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô như an ủi.
“Về thôi.” Cô cất giọng buồn buồn.
Đôi mắt bình tĩnh của Thương Úc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh nhếch môi, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Tâm trạng Lê Tiếu thay đổi đột ngột có phần khó hiểu, nhưng hình như lại hợp tình hợp lý.
Dù sao họ cũng là bạn bè đã từng vào sinh ra tử cùng nhau, có lẽ cuộc đua xe đêm nay đã động đến chuyện đau lòng của cô.
Vẻ mặt Thương Úc dần trở nên u ám và lạnh lùng. Hình như anh đã dùng sai cách.
Anh vốn định giải tỏa tâm trạng cho cô, nhưng nó lại phản tác dụng.
Hai người không nói lời nào mà rời khỏi đường đua. Lưu Vân và mấy vệ sĩ cũng vội vàng đuổi theo.
Đội xe đã chờ sẵn ở bên ngoài trường đua, Lê Tiếu ôm lấy cánh tay của Thương Úc. Lúc lên xe, cô đột nhiên nói với vệ sĩ mở cửa xe: “Phiền anh chờ ở ngoài một lát.”
Vệ sĩ kỷ luật nghiêm ngặt, sau khi đóng kín cửa xe, anh ta đứng canh gác ở gần đó.
Trong xe, Lê Tiếu và Thương Úc ngồi sóng vai ở hàng sau, hình như cô có lời muốn nói.
Anh chậm rãi bắt tréo chân, hơi nheo mắt, ngửa đầu dựa vào thành ghế, trầm giọng: “Em muốn nói gì?”
Gương mặt u ám của anh che giấu sự tàn bạo, mi tâm cau lại, đường nét cũng càng lúc càng cứng rắn và lạnh lùng.
Trong xe rất yên tĩnh, Lê Tiếu chưa kịp lên tiếng, anh đã ngước mắt lên, quay đầu. Vào khoảnh khắc ấy, một đôi môi mềm mại bỗng áp tới.
Như một loại bản năng, anh liền cúi xuống đáp lại nụ hôn của cô, vòng tay ôm cô cũng dần siết chặt.
Cô nâng gương mặt đẹp trai của anh lên bằng cả hai tay, vận dụng những kỹ năng mà anh đã dạy cho, làm loạn trong miệng anh.
Sao anh lại tốt thế này? Anh khiến sự cao ngạo lạnh lùng của cô vỡ tan tành, thậm chí không biết nên dùng cách gì để cảm ơn anh.
Sự chủ động của cô khiến tim anh mềm nhũn.
Nhiệt độ trong xe tiếp tục tăng cao, đến khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển.
Cô ngồi lên đùi anh từ lúc nào không biết, có thể dễ dàng cảm nhận được dấu vết rung động của anh.
Cô vòng tay qua vai anh, vùi mặt vào hõm cổ anh để ổn định hơi thở.
Anh áp cằm vào đầu cô, nhè nhẹ vỗ vào eo cô, cất giọng khàn khàn quyến rũ: “Này là em cảm động, hay là tức giận, hửm?”
Lê Tiếu ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong như sao trời: “Anh không nhìn ra sao?”
Anh mím môi, vuốt ve gò má cô bằng ngón cái, trêu ghẹo: “Thật sự rất khó nhìn ra.”