Gả Cho Chú Của Bạn Trai Cũ full

Chương 7: Giải thích

/61
Trước Tiếp
Hướng Ca không ngờ Sở Vân Kiêu lại xuất hiện ở đây, cảm giác như mỗi lần cô bị người ta gây khó dễ thì anh luôn xuất hiện kịp thời để giải vây cho cô vậy.

Lúc này Sở Vân Kiêu khí thế bức người, nhìn anh giống hệt như một vị thần tiên từ trên trời giáng xuống.

Không biết vì điều gì, kể từ khi nhìn thấy Sở Vân Kiêu bước vào, sự hoảng sợ và nỗi bất an trong lòng Hướng Ca đều tan thành mây khói.

Nỗi sợ hãi của Sở Hạ Phàm đối với Sở Vân Kiêu đã khắc sâu trong xương tủy, cái người lúc nãy còn vênh váo hống hách, vừa nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Sở Vân Kiêu liền ỉu xìu, sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Anh ta không dám đối đầu với Sở Vân Kiêu, theo bản năng lập tức buông tay Hướng Ca ra.

Sở Vân Kiêu đứng chắn giữa hai người, đẩy Sở Hạ Phàm ra xa Hướng Ca mà không để lại chút vết tích.

Anh nhìn chăm chú, ánh mắt dừng trên cổ tay Hướng Ca: “Đau không?”

Trong một lúc nào đó, Hướng Ca chợt cảm thấy hai chữ này như mang theo lửa giận.

Cô thử cử động cổ tay của mình: “Một chút.”

Sức lực nam nữ có chênh lệch, vừa nãy Sở Hạ Phàm thật sự đã mất đi lý trí nên ra tay rất mạnh bạo.

Cơn giận trong mắt Sở Vân Kiêu lên đến đỉnh điểm, quay người nhìn về phía Sở Hạ Phàm, ánh mắt sắc bén như hàng nghìn thanh kiếm, có thể đâm Sở Hạ Phàm nát người.

Sở Hạ Phàm có thể cảm nhận được sự ớn lạnh đang xâm nhập cơ thể, hai thái dương rịn ra một tầng mồ hôi mỏng: “Cháu chỉ muốn gỡ bỏ hiểu lầm với cô ấy, không nghĩ sẽ làm cô ấy bị thương”

Sở Vân Kiêu cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi tin?”

Nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, có lẽ anh ta đã bóp gãy cổ tay của Hướng Ca rồi. Hơn nữa không ai có thể đoán được liệu Sở Hạ Phàm có thể làm ra những chuyện điên cuồng hơn nữa hay không?

“Cháu...” Đầu lưỡi của Sở Hạ Phàm như bị ai đó thắt chặt, nghẹn một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Lâm Thanh Cách đứng bên cạnh đang định mở miệng nói đỡ cho Sở Hạ Phàm, Sở Vân Kiêu phát hiện ra cô ta, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.

Lâm Thanh Cách hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại.

“Hai người đã chính thức chia tay, tôi nghĩ bản thân Hướng Ca không còn muốn tranh luận xem giữa hai người các cậu có hiểu lầm hay không nữa.” Sở Vân Kiêu rũ mắt nhìn Sở Hạ Phàm.

Mỗi một chữ nói ra đều mang theo áp lực khiến người ta khiếp sợ, Sở Hạ Phàm cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Những gì cậu nên làm bây giờ là nhanh chóng giải quyết mối quan hệ tình cảm khác.”

Nghe vậy, Sở Hạ Phàm bất giác nhìn về phía Lâm Thanh Cách.

Anh ta đang định giải thích thì Lâm Thanh Cách lại giành trước cơ hội trả lời: “Hướng Ca, cô thật sự đã hiểu lầm chúng tôi rồi. Hạ Phàm lo một mình tôi thuê phòng ở bên ngoài không an toàn nên mới cho tôi ở nhờ nhà anh ấy. Tôi và anh ấy không hề phát sinh bất cứ chuyện gì, giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ bạn bè thuần khiết.”

“Lâm tiểu thư.” Bỗng nhiên Hướng Ca lên tiếng.

Sắc mặt cô bình tĩnh, lúc nhìn thấy dấu hôn tím đỏ trên cổ Sở Hạ Phàm thì khóe miệng khẽ nhếch lên đầy trào phúng: “Cô không cần giải thích những chuyện này với tôi, tôi và Sở Hạ Phàm đã chia tay, cho dù cô và anh ta phát sinh quan hệ thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

Sắc mặt Sở Hạ Phàm nhất thời tái mét: “Hướng...”

Hướng Ca ngắt lời anh ta: “Tôi chỉ hy vọng sau này hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, càng không nên quấn lấy tôi không buông. Điều này khiến tôi rất ghê tởm.”

Cô nói từng chữ một, cực kỳ rõ ràng.

Quần chúng ăn dưa vây xem như đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Có người thì thầm bàn tán: “Hóa ra là tra nam mập mờ không rõ ràng với Bạch Liên Hoa, lại còn đòi quay lại với người yêu cũ. Cô người yêu cũ thấy rõ bộ mặt thật của anh ta nên đã kiên quyết chấm dứt quan hệ, kết quả tên tra nam này thẹn quá hóa giận định đánh người.”

“Chậc chậc, thật đáng sợ! Cũng may cô gái kia tỉnh táo, rời xa tên khốn đó kịp thời.”

Không biết có phải cố tình hay không mà những người này khống chế âm lượng rất tốt, vừa vặn có thể làm cho Sở Hạ Phàm và Lâm Thanh Cách nghe thấy.

Sở Hạ Phàm xấu hổ vô cùng, hất tay Lâm Thanh Cách ra rồi hậm hực rời khỏi nơi này.

“Hạ Phàm...” Lâm Thanh Cách vội vàng đuổi theo.

Cảnh tượng này khiến không ít người nổi da gà.

Hướng Ca khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ kinh tởm phát buồn nôn.

Vở kịch ngắn kết thúc tại đây, hiện trường khôi phục hiện trạng ban đầu.

Hướng Ca đến quầy lấy trà sữa, mỉm cười tươi tắn đi về phía Sở Vân Kiêu: “Sữa nóng của anh.”

Sở Vân Kiêu nhận lấy: “Cảm ơn.”

Lúc này anh đã không còn vẻ sắc bén như vừa rồi, sắc mặt hòa hoãn dịu dàng.

“Tôi phải cảm ơn anh mới đúng.” Hướng Ca uống một ngụm trà sữa, cảm giác thanh mát khiến tâm trạng của người ta chuyển biến tốt đẹp hơn.

Hướng Ca: “Nhưng mà... chắc là anh nghe hai chữ này chán lắm rồi.”

Sở Vân Kiêu nhàn nhạt nói: “Cũng bình thường.”

Chỉ cần là lời cô nói, nghe nhiều cỡ nào cũng không thấy chán.

Hai người sánh vai đi về phía hàng ăn, cho dù là chiều cao, nhan sắc hay khí thế đều vô cùng xứng đôi.

Mấy cô gái vừa lén bàn tán chửi bới tra nam lúc này đã tụ lại một chỗ, thưởng thức hình ảnh hai người đứng cạnh nhau.

“Tự nhiên lại có cảm giác muốn đẩy thuyền nhở?”

“Mình cũng thấy thế, mấy đôi mình đẩy thuyền đều kết HE hết đó. Mình cược một ly trà sữa, chắc chắn bọn họ sẽ đến với nhau.”

“Mình cược hai ly, hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau.”

Hai nhân vật chính không hề biết bản thân mình đang nhận được rất nhiều sự chú ý.

Hướng Ca xoa cổ tay hỏi Sở Vân Kiêu: “Sao anh lại tới đây?”

“Ừ.” Sắc mặt Sở Vân Kiêu vẫn thản nhiên như thường, nhưng ngữ điệu lại mang theo chút ý tứ đùa giỡn: “Tưởng cô định trốn mất nên ra ngoài tìm thử xem.”

Phản ứng đầu tiên của Hướng Ca sửng sốt, vì cô không thể tin được thế mà Sở Vân Kiêu lại biết nói đùa với người khác.

Cô dở khóc dở cười: “Không đến mức đó, chỉ là một cốc trà sữa thôi mà.”

Đuôi lông mày Sở Vân Kiêu hơi nhướng lên: “Mời thêm vài lần nữa cũng được à?”

“Tất nhiên rồi.” Hướng Ca gật đầu, nếu là chút tiền này thì cô vẫn chi trả được.

“Ừ.” Ai đó đáp lại với giọng điệu đầy ý tứ sâu xa: “Tôi rất mong có lần sau.”

Hướng Ca nghe vậy thì ngẩn người, sao cứ có cảm giác giống như mình bị tính kế ấy nhỉ?

Nhưng đại lão cần gì tính kế với một người nghèo rớt mồng tơi như cô? Hơn nữa còn chỉ là một cốc trà sữa?

Hướng Ca khẽ lắc đầu, chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi.

“Được, tôi vẫn còn nợ anh một bữa cơm, lần sau nhất định phải để tôi thanh toán.”

Sở Vân Kiêu đáp: “Được.”

Sau đó, anh lấy điện thoại ra: “Tôi không chắc khi nào mới có thời gian rảnh, cô add wechat của tôi, đến lúc đó chúng ta sẽ hẹn lại.”

Hướng Ca được sủng mà kinh, vội vàng giơ điện thoại quét mã kết bạn của Sở Vân Kiêu.

Lúc đánh vào dòng ghi chú, cô trầm tư mất mấy giây, sau đó quyết định gõ ra hai chữ “Chú Sở“.

Sở Vân Kiêu liếc mắt nhìn thấy ba chữ này, trầm ngâm suy nghĩ một chốc, sau đó nói một câu đầy tính ám chỉ: “Thật ra ba mươi tuổi còn rất trẻ.”

Hướng Ca đang định bấm lưu, nghe anh nói vậy liền dừng tay lại, lúng túng cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Sau đó nhanh chóng xóa hai chữ “Chú Sở” đi, dứt khoát không đặt ghi chú nữa.

Tên wechat của Sở Vân Kiêu chỉ có một chữ “Vân”, ảnh đại diện cũng chỉ có một đám mây rất dễ nhận biết.

Hai người vừa uống trà sữa vừa chậm rãi đi dạo đến tầng một của khu trung tâm mua sắm.

Tiết trời tháng năm ở Tây Thành không khác gì mùa hè, vừa bước từ cửa trung tâm thương mại ra ngoài, hơi nóng đã xộc tới đập vào mặt.

Hướng Ca không nhịn được nhíu mày, kéo Sở Vân Kiêu quay lại trung tâm thương mại.

Nhìn một thân quần dài áo dài trên người anh, cô hỏi: “Anh không nóng à?”

Sở Vân Kiêu đáp: “Bình thường.”

Hướng Ca mở app tra tuyến đường xe buýt quanh khu vực này, cũng may trạm xe cách đây không xa, đợi khi nào xe buýt gần tới trạm rồi ra ngoài cũng được.

Về phần Sở Vân Kiêu, chắc chắn anh sẽ không đi xe buýt.

Hướng Ca uống nốt hớp trà sữa cuối cùng rồi nói với Sở Vân Kiêu: “Ở trạm xe dễ gọi taxi lắm, anh có muốn đi cùng tôi qua đó không?”

Đề nghị này cũng không tồi, Sở Vân Kiêu đang định đáp lời thì một giây sau... chiếc Maybach màu đen liền xuất hiện ở cửa trung tâm thương mại.

Giang Khâm trước đó tuyên bố có việc đột xuất phải xử lý, lúc này bước từ trên xe xuống.

Anh ấy vẫy tay với hai người họ: “Sở tổng, Hướng tiểu thư, xem ra hai người đã ăn xong rồi, tôi đến đúng giờ chứ?”

“Quá đúng giờ đi ấy chứ!” Hướng Ca vô cùng bội phục với khả năng ke giờ của Giang Khâm.

Khóe môi Sở Vân Kiêu mím thành một đường thẳng, đang nghĩ xem ngày mai có nên sa thải Giang Khâm với lý do cậu ta bước vào công ty bằng chân trái hay không?

Giang Khâm vẫn chưa ý thức được nguy hiểm cận kề, hào hứng khoe khoang với Hướng Ca: “Tôi làm xong việc là chạy tới đây ngay.”

Hướng Ca ngẩng đầu nói với Sở Vân Kiêu: “Vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé? Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Bây giờ cô sẽ đi ra trạm để đợi xe buýt.

Sở Vân Kiêu giơ tay ngăn cô lại: “Tôi đưa cô về.”

Hướng Ca chớp mắt, định nói không cần phiền phức như vậy.

“Không sao đâu.” Sở Vân Kiêu liếc Giang Khâm một cái, lạnh lùng nói: “Cậu ta rất rảnh.”

Giang Khâm bị ánh mắt này nhìn đến mức lông tơ trên người dựng đứng lên, lúc này mới muộn màng nhận ra sự xuất hiện của mình đã phá hỏng không gian riêng tư của hai người.

“Đến Đại học B.” Giọng nói của Sở Vân Kiêu càng lạnh lẽo hơn.

Trái tim của Giang Khâm cũng bị hơi lạnh trong giọng nói của Sở Vân Kiêu đóng thành băng, vội vàng bù đắp lỗi lầm: “Đúng đúng đúng, tôi rất rảnh. Cô lên xe đi, chúng tôi đưa cô về trường trước.”

Cuối cùng Hướng Ca cũng không thể từ chối sự nhiệt tình của Giang Khâm, chỉ đành lên xe.

Trong xe có điều hòa, lúc này Hướng Ca mới nhận ra rằng không có gì lạ khi Sở Vân Kiêu không nóng. Dù anh đi đến đâu cũng có xe riêng đưa đón, những nơi anh đến cũng đều có điều hòa, căn bản không cần để tâm đến áo dài hay quần ngắn.

*****

Chiếc Maybach dừng lại ở tầng dưới của ký túc xá.

Đúng lúc Tiểu Thu đang chuẩn bị đến phòng tự học, Hướng Ca và cô ấy tình cờ gặp nhau ở dưới lầu.

“Tiểu Ca, sao bây giờ cậu mới về? Có phải bà ngoại cậu tỉnh rồi không?” Tiểu Thu quan tâm hỏi.

Hướng Ca cười chua xót: “Không phải, bà ngoại vẫn vậy.”

Tiểu Thu vỗ lưng cô an ủi: “Bà ngoại biết cậu đang chờ nên chắc chắn bà sẽ tỉnh lại thôi.”

Mọi người đều biết chuyện của gia đình Hướng Ca, cũng biết mục đích Hướng Ca liều mạng tiết kiệm tiền, nên nhiều khi mọi người cũng sẽ lặng lẽ giúp đỡ cô.

Đồng thời, các cô cũng rất thương Hướng Ca.

Hướng Ca nhận được sự quan tâm của bạn cùng phòng, nỗi buồn chất chứa trong lòng cũng vơi bớt đi.

“Ừ. Mình biết rồi.” Cô gật đầu.

Ngay sau đó, Tiểu Thu mới để ý đến chiếc Maybach sau lưng Hướng Ca.

Cửa sổ phía sau mở ra, người bên ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy không gian bên trong.

Gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng của Sở Vân Kiêu đập vào mắt, Tiểu Thu hít ngược vào phổi một hơi.

Cô ấy cố gắng kiềm chế sự kích động, hạ giọng hỏi Hướng Ca: “Anh ấy đưa cậu về à?”

“Ừ.”

Tiểu Thu nghĩ đến điều gì đó: “Tại sao anh ấy lại đưa cậu về, không phải là...” Cô ấy nhướng mày, ánh mắt ẩn chứa sự mờ ám.

Đương nhiên Hướng Ca biết Tiểu Thu đang nói gì, cô đập vào tay cô ấy và nói: “Cậu nghĩ đi đâu thế? Người ta là đại lão trong giới kinh doanh đó, sao có thể chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương chứ?”

“Cũng phải.” Tiểu Thu bĩu môi: “Đại lão để ý Lọ Lem, chỉ trong tiểu thuyết mới xuất hiện tình tiết đó thôi.”

Hướng Ca hất cằm: “Không phải cậu định đi đến phòng tự học hay sao? Bây giờ không đi là hết chỗ đấy.”

Tiểu Thu kinh hô một tiếng, sau đó ôm sách vở bỏ chạy.

Hướng Ca vẫy tay với Sở Vân Kiêu trong xe: “Tôi lên trước đây.”

Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như vậy.

Ừm... Hướng Ca càng thêm tin tưởng rằng đại lão không có ý với mình.

Ngay khi cô lên đến phòng ký túc xá, chuông báo tin nhắn mới vang lên.

Vân: “Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Hướng Ca lấy khăn tay của Sở Vân Kiêu từ trong túi ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Cô lên mạng tra cách giặt khăn tay và chăn lông, thừa dịp trời đang nắng liền giặt rũ sạch sẽ rồi mang ra ngoài phơi khô, ngày mai mới có thể trả lại cho anh.

Kết quả chuông điện thoại lại “tinh” lên mấy tiếng.

Hướng Thịnh Ninh và Hướng Gia Ninh không hổ là anh em ruột, ngay cả nhắn tin mà cũng nhắn cùng một lúc.

Hướng Thịnh Ninh: “Dạo này em thế nào? Vẫn còn giận ba à?”

Hướng Thịnh Ninh: “Thật ra ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, gả vào nhà họ Sở không cần lo cơm áo gạo tiền. Với điều kiện của gia đình họ, Sở Hạ Phàm có tính lăng nhăng cũng là chuyện bình thường, sau này kết hôn rồi sẽ thay đổi thôi.”

Hướng Thịnh Ninh: “Nhưng bất kể em đưa ra lựa chọn gì đi nữa thì anh cũng sẽ luôn ủng hộ em.”

Đầu ngón tay Hướng Ca nhấp vài cái trong hộp thoại, cuối cùng lại không biết nên nói gì.

Từ nhỏ Hướng Thịnh Ninh đã đối xử rất tốt với cô, ở nhà họ Hướng, người Hướng Ca tin tưởng nhất chính là anh ấy. Nhưng không ngờ ngay cả Hướng Thịnh Ninh mà cũng nói ra được những lời này.

Suy nghĩ một hồi lâu, Hướng Ca gửi cho anh ấy một chữ “được”, sau đó không nói chuyện với Hướng Thịnh Ninh nữa.

Lại ấn vào xem tin nhắn của Hướng Gia Ninh, cô ta chuyển cho cô năm vạn.

Hướng Gia Ninh: “Không có gì, chỉ là muốn trải nghiệm cảm giác dùng tiền làm nhục người khác sẽ như thế nào thôi.”

Hướng Ca không thèm đọc những tin nhắn phía sau, cô ấn nhận tiền trước.

Hướng Gia Ninh: “Không ngờ ngay cả chị mà cũng có ngày bị cắm sừng, chuyện này có thể khiến tôi vui sướnɠ nửa năm trời ấy chứ, haha.”

Hướng Ca gõ một dòng chữ: “Năm vạn không đủ để làm nhục tôi.”

Hai giây sau, Hướng Gia Ninh lại chuyển cho cô thêm năm vạn nữa, Hướng Ca ấn nhận tiền không hề đắn đo.

Hướng Ca: “Cảm ơn cô, tôi bị làm nhục rồi.”

Sau đó mặc kệ Hướng Gia Ninh nói gì, cô cũng chẳng thèm xem, chẳng thèm trả lời nữa.

Nếu có thể, cô hy vọng sự sỉ nhục này có thể ùn ùn kéo đến.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
cô út1621679921Duyệt thẻ dùm mình đi ad oi - sent 2024-05-01 12:49:50
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương