Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi full

Chương 76: Nói về thân thế của cô

/411
Trước Tiếp
Hai người cũng không biết, Diệp Du Nhiên bưng Đại Hồng Bào vừa pha xong, sắc mặt khó coi!

Sau đó, cuối cùng cô nghe không lọt nước. Bước chân cô hơi loạng choạng đi về phía phòng trà nước, đổ trà trong ấm ra. Lúc trở lại vị trí của mình, cô còn thất thần.

Diệp Du Nhiên không nghĩ đến vậy mà đúng lúc mình nghe được một đoạn đối thoại: “Đây không phải cảm thấy nhàm chán, làm một món đồ chơi mới mẻ đi.”

Cho dù biết Nam Cung Tước không xem trọng mình, nhưng cô không nghĩ tới trong mắt anh, mình chỉ là đồ chơi.

Anh quấy đến cuộc sống của cô gió tanh mưa máu, rối bời lên, nhưng đối với anh mà nói cũng chỉ là đùa vui mà thôi!

Ha ha, thú vị?

Diệp Du Nhiên cười lạnh thành tiếng, ở nơi trái tim còn hơi đau đớn. Đây chính là thái độ của kẻ có tiền sao! Nhưng mà cảm giác chơi đùa cô rất vui, nên có thể tùy ý đùa bõn, coi cô là viên bùn mà nhào nặn, mặc kệ tròn hay dẹt!

Nghĩ đến Lệ Vinh Vũ, chút ấn tượng tốt của cô đối với người kia cũng biến mật. Nhìn thấy hoa hồng trên mặt bàn, bỗng nhiên Diệp Du Nhiên cầm lên, hung hăng xé nát. ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Trên mặt cô xuất hiện vẻ kiên quyết, siết chặt nắm đấm, càng thêm kiên định chán ghét Nam Cung Tước, chán ghét suy nghĩ của kẻ có tiền. Sau khi giải quyết xong chuyện của trại trẻ mồ côi, nhất định cô sẽ không suy nghĩ mà rời khỏi.

Tâm trạng lại hạ xuống lần nữa, giống như là ngã vào trong thung lũng sâu xa. Ánh mắt Diệp Du Nhiên đờ đẫn, nửa ngày không làm xong công việc.

Tống Tử Hạm ở xa xa nhìn cô, nở nụ cười đắc ý mà vui vẻ: Cô sẽ để cho Diệp Du Nhiên ngã thảm hại hơn.

Ngây ngốc một lúc thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi Nam Cung Tước đến gõ bàn làm việc của cô, Diệp Du Nhiên mới biết được đã tan tầm. Mà Lệ Vinh Vũ đã rời đi lúc nào không biết.

“Cô muốn tôi chờ bao lâu nữa? Nhanh lên!” Gương mặt Nam Cung Tước lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Lúc nói chuyện với Lệ Vinh Vũ, anh rất không vui nên cuối cùng đã đuổi người đi rồi.

Người phụ nữ này có gì tốt chứ, lại được nhiều người thương nhớ như thế! Cô ta đi theo bên cạnh anh luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, một chút tự giác cũng không có!

Diệp Du Nhiên bị anh nhìn như thế, lòng lạnh xuống, vẻ mặt lạnh nhât. Không phải chỉ xem cô là đồ chơi sao? Cô còn tưởng người này là chó dữ đấy. Trải qua việc bị chó dữ cắn một cái, chờ vết thương ổn rồi thì sẽ không sao.

Cô nghĩ như thế, ánh mắt mơ màng. Nam Cung Tước hơi bất mãn: “Cô ở đây ngẩn người cả buổi chiều sao?”

Diệp Du Nhiên trầm mặc không nói, nghĩ lại một chút, đúng là cô đang ngẩn người, chẳng làm chuyện gì cả, thật không có tương lai!- đọc và nghe truyện trên app TYT

Nam Cung Tước không muốn nhiều lời về chuyện nhỏ nhặt này, giọng nói lạnh lùng: “Nhanh thu dọn đồ đạc đi.”

Anh nhấc chân dài đi phía trước, Diệp Du Nhiên chạy chậm theo phía sau. Trong thang máy đi ra, đám người tụ hợp vào lúc tan tầm. Chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được mọi người lại trở nên khác biệt khi mình xuất hiện.

Dù cho có Nam Cung Tước ở đó, cũng không thiếu người xì xào bàn tán. Diệp Du Nhiên nắm chặt ngón tay, trong mắt lóe lên vẻ mạnh mẽ.

Cũng là nhân vật chính trong chuyện đó, nhưng không ai dám bàn tán về Nam Cung Tước, tất cả đều ngắm vào cô. Đây chính là sự khác biệt của kẻ mạnh và kẻ yếu, bị chế giễu chỉ có kẻ yếu.

Diệp Du Nhiên cúi đầu xuống đi lên phía trước. Dù cho bây giờ là cả yếu, thì cả đời cô cũng không yếu như thế!

Xe chạy trên đường, cô và Nam Cung Tước ngồi song song nhau, vô cùng im lặng. Từ khi ngồi vào xe, cô chỉ nhìn ngoài cửa sổ, không hề động đậy chút nào.

Trở lại biệt thự, bỗng nhiên Nam Cung Tước dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô. Tâm trạng của Diệp Du Nhiên rất tệ, vốn không chú ý đến anh. Cô không để ý nên đã đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh.

Diệp Du Nhiên sờ cái trán đau của mình, cau mày nói: “Có chuyện gì không?”

Ngón tay cô khẽ xoa trán để giảm bớt đau đớn. Cánh môi đỏ của cô hơi vểnh lên, nhìn có vẻ đáng yêu.

Lời Nam Cung Tước muốn nói sắp thốt ra lại nuốt về, giọng nói dịu dàng hơn chút: “Nửa tháng sau, mảnh đất ở phía nam thành phố kia sắp đấu thầu. Cho cô một cơ hội, lúc đó cô đi cùng tôi.”

Diệp Du Nhiên ngừng thở, còn chưa nghĩ đến việc đáp lại thế nào, anh đã kêu to lên: “Thím La.”

Thím La vốn đang đứng cách đó không xa, nghe vậy đi tới mỉm cười hỏi: “Cậu chủ?”

“Thím chuẩn bị lễ phục cho cô ấy, đừng để cô ta làm tôi mất mặt.” Nam Cung Tước ý thức được vừa rồi mình không đúng, lúc này giọng nói trở nên lạnh lùng.

“Dạ vâng, vẫn dựa theo tiêu chuẩn lần trước sao?” Thím La hỏi thăm. Lần trước, lễ phục Diệp Du Nhiên mặc trên người cũng bởi vì thời gian gấp rút nên không được may riêng, nhưng đồ đưa tới đều là của nhà thiết kế nổi tiếng.

Quan trọng nhất là, số đo của lễ phục kia lớn hơn hai số.

Nam Cung Tước liếc qua Diệp Du Nhiên như có điều gì đang suy nghĩ: “Ôm sát người.”

“Được, tôi sẽ nói rõ với nhà thiết kế.”

“Được.” Nam Cung Tước nhìn Diệp Du Nhiên với ánh mắt cảnh cáo, sau đó anh đi lên lầu.

Sau khi Diệp Du Nhiên chạy hai đầu biệt thự và công ty, trong lúc đó còn về thăm trại trẻ mồ côi hai lần, ngày đấu thầu càng lúc càng gần.

Kế hoạch đầu tư mới nhất không có qua tay cô, nhưng có thể chắc chắn trại trẻ mồ côi sẽ không được giữ lại. Viện trưởng trại trẻ mồ côi cũng không nhận được tin tức tối. Diệp Du Nhiên gấp đến mức khóe miệng cũng sắp nổi bong bóng.

Cách ngày đấu thầu khoảng bốn ngày, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Diệp Tranh, nói là hẹn cô gặp mặt có việc cần.

Cô nhờ Trần Vũ mang cơm trưa cho Nam Cung Tước, còn chính Diệp Du Nhiên thì đi quán cà phê đối diện công ty.

“Anh Diệp.” Sau khi cô chào hỏi thì tùy ý chọn cà phê Blue Mountain. Lúc nhân viên cửa hàng pha cà phê, hai người không ai nói chuyện cả.

“Anh... Tới tìm em có chuyện gì không?” Sau khi Diệp Du Nhiên uống hết nửa ly cà phê thì hỏi.

Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt lóe lên vẻ thăm dò: “Em được vợ chồng Diệp Thiên Thành nhận nuôi, xuất thân từ trại trẻ mồ côi Thần Hi?”

Diệp Du Nhiên khẽ cau mày, trầm mặc một hồi mới gật đầu nói: “Đúng thế, không sai.” Cô không rõ vì sao đột nhiên Diệp Tranh lại nhắc đến những chuyện này. Mình là cô nhi, lại là đứa con được nhận nuôi thì cũng không liên quan đến anh ta?”

Diệp Tranh nhìn thấy sự mệt mỏi giữa đôi lông mày của cô, thân thể nghiêng về phía trước, ân cần hỏi: “Trong khoảng thời gian này em đã gặp chuyện khó khăn gì sao?”

Diệp Du Nhiên chống cằm, khẽ lắc đầu: “Cũng không gọi là khó, chỉ hơi phiền phức. Anh Diệp, chúng ta vẫn nên nói về chuyện anh cần tìm em đi.”

Diệp Tranh cũng rất cố chấp mà nói: “Chuyện anh muốn nói không vội, giải quyết một chút cũng không xong.”

“Được rồi.” Diệp Du Nhiên quấy cà phê vài lần, cân nhắc mở miệng nói: “Trước kia em từng ở trại trẻ mồ côi, bây giờ thấy nó đối mặt với nguy cơ bị phá hủy, chúng em vẫn chưa tìm được cách giải quyết.”

Đôi mày đen cương nghị của Diệp Tranh nhíu lại, trầm giọng nói: “Nói rõ một chút.”

Diệp Du Nhiên thở dài, xoa mi tâm mấy lần: “Không có gì, ngay cả em cũng không chịu được mà nói với anh mấy câu. Đừng lo lắng, viện trưởng đang nghĩ cách, chuyện do người ta làm, chúng ta, chúng ta...”

Bỗng nhiên cô không nói được nửa, nói thế chỉ là an ủi người ta mà thôi. Trên thực tế bọn họ còn chưa nghĩ ra cách gì khả thi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
naminongNạp thẻ rồi mà xem không được - sent 2023-06-03 22:46:12
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương