Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 56: Anh có thể bỏ qua chuyện cũ còn tôi thì không thể

/148
Trước Tiếp
Cố Hân nháy nháy mắt: “Thầy La, anh đây là nói bình thường em không đẹp sao?”

La Diễm Văn cúi đầu cười, nhìn thẳng cô lắc đầu: “Không, bình thường cũng đẹp.”

La Diễm Văn trực tiếp đưa cô đi vào phòng ăn, kết quả trên tay La Diễm Văn là một phiếu phòng ăn trên tầng, nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn liền cười nói: “Tiên sinh, của ngài đây là phòng ăn trên tầng.”

Phòng ăn trên tầng sang trọng hơn so với phòng ăn tự phục vụ, nhân viên phục vụ cho rằng anh đi sai chỗ rồi.

La Diễm Văn liếc anh ta một cái: “Phòng ăn trên tầng, không thể ăn ở đây sao?”

Nhân viên phục vụ có chút khó khăn, khách sạn này là khách sạn năm sao trong tỉnh, thường xuyên tiếp nhận hội nghị cấp cao, vẫn là lần đầu gặp trường hợp có thể ăn cơm ở phòng ăn trên tầng lại nhất định phải tới ăn thức ăn tự chọn .

Cung may nhân viên phục vụ của khách sạn này đều là người phản ứng nhanh, vội vàng cười giảng hòa và nhận lấy phiếu ăn, sau đó dẫn hai người tiến vào.

Cố Hân nhìn tờ phiếu ăn kia một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói trên tầng có thể ăn ngon hơn hay không?”

La Diễm Văn một bên chọn đồ ăn, tùy ý nói: “Nếu em thích, lần sau chúng ta có thể đi thử xem.”

Kỳ thực Cố Hân đối với phương diện ăn uống không kén chọn, nhất là bây giờ La Diễm Văn ở bên cạnh cô, tâm trạng cô rất tốt, trên cơ bản là La Diễm Văn lấy cái gì cô ăn cái đó.

Lúc hai người cơm nước xong thời gian còn sớm, Cố Hân đề nghị muốn lên phòng hội nghị để làm quen với nội dung hội nghị buổi chiều. Buổi sáng có hai tên thuốc xưa khiến cô phải dừng lại một chút mới phiên dịch được, mặc dù người nghe ra không nhiều, nhưng mà cô vẫn không hài lòng.

La Diễm Văn không biết nên khóc hay cười, hai người cũng coi như là vừa xác nhận quan hệ, mới ăn bữa cơm thì đi công tác, cô Cố có hơi quá mức chuyên nghiệp rồi.

Cố Hân chú ý tới biểu cảm của anh không đúng, không khỏi nghi hoặc: “Sao vậy?”

La Diễm Văn bật cười: “Không có gì, đi thôi, chúng ta đến phòng hội nghị.”

Khách quý tham gia hội nghị vẫn còn ở trong nhà ăn ăn cơm nói chuyện phiếm, phòng họp không có một ai. Trên người La Diễm Văn mặc âu phục phẳng phiu, nhưng mà theo thói quen hai tay cắm vào túi, tư thái nhàn nhã.

Cố Hân đi nhanh hơn anh mấy bước, bỗng nhiên quay người lại thấy anh bước đi vô cùng nhà hạ, nhưng lại không hề có một chút xung đột nào với các ăn mặc chính thức kia.

Cố Hân nhìn thấy thì có chút sững sờ, cô lấy lại tinh thần, lại không khỏi cười, người này khí chất hơn người, không phải cô đã sớm biết rồi sao?

Mũi La Diễm Văn cao thẳng, ánh mắt thâm thúy, lúc không nói không cười mang theo cảm giác lạnh lùng, bây giờ thấy Cố Hân quay đầu, anh hơi nhíu mày, môi mỏng khẽ giơ lên: “Sao vậy?”

Cố Hân liền vội vàng cười lắc đầu.

Hội nghị buổi chiều vô cùng thuận lợi, xem như thỉnh thoảng La Diễm Văn chuyển ánh mắt qua trên người Cố Hân, biểu hiện của Cố Hân vô cùng chói sáng.

Lúc sắp tan họp, La Diễm Văn lấy cớ đi vệ sinh một chuyến, liền không quay trở về chỗ ngồi, Tần Húc thấy anh đứng ở một góc cửa ra vào, liền tiến tới trêu ghẹo nói: “Đã có người đang hỏi thăm Cố Hân là vị phiên dịch cao cấp nào, ngay cả giám đốc y học kia cũng tới hỏi tôi, nói là biểu hiện của Cố Hân rất tốt, khiến cho tôi có chút tự hào.”

La Diễm Văn bỗng nhiên cảm thấy nghiện thuốc, đáng tiếc trong túi không có bật lửa, lại nói Cố Hân một mực khuyên anh không nên hút thuốc lá, nên anh đành cố nhịn xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Tần Húc một cái: “Cậu dám không tự hào?”

Khóe miệng Tần Húc giật giật, người này mà nổi tính bao che lên thật là khiến người ta không cách nào chấp nhận nổi: “Đúng rồi, thương lượng với cậu chút chuyện.”

La Diễm Văn hững hờ ừ một tiếng, ra hiệu anh ta nói chuyện.

“Tôi nghe nói bây giờ bác sĩ các cậu cũng không dễ lăn lộn?” Tần Húc hỏi, không đợi La Diễm Văn trả lời, anh ta lại tiếp tục nói: “Muốn vào bệnh viện tốt, ít nhất phải là nghiên cứu sinh hả? Tiếp đó ba năm vào viện nội trú huấn luyện, hai năm chuyên bồi, có thể còn muốn thông tuệ, hết khổ cũng ba mươi mấy nha.”

“Nói điểm chính.” La Diễm Văn nhẹ nhàng cắt ngang lời của anh ta.

Tần Húc nở nụ cười: “Bên này tôi cần một người chuyên chức phiên dịch, cậu xem...”

La Diễm Văn liếc anh ta một cái: “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Lão La, thế mạnh của Cố Hân là ngôn ngữ, hơn nữa còn học nhiều năm như vậy, cũng không thể bởi vì một tên tra nam mà hoàn toàn từ bỏ? Cô ấy chuyển chuyên ngành dưới cơn nóng giận, nhưng mà ngày sau phát triển như thế nào thì rất khó nói, cần gì phải...” Bỗng nhiên Tần Húc dừng lại, bởi vì ánh mắt La Diễm Văn nhìn về phía anh ta vô cùng sắc bén.

La Diễm Văn bất mãn hết sức: “Cậu điều tra cô ấy?”

Tần Húc ho khan một cái, lợi dụng quan hệ của gia đình mình mà tra một nữ sinh, tóm lại vẫn còn có chút ngượng ngùng: “Lần trước ở quán cà phê chạm mặt Kiều Thanh Vũ, nhìn thái độ đó của cậu ta, lòng có chút nghi ngờ, liền điều tra một chút. Cũng không tra được gì nhiều... Chính là đại khái hiểu một chút ân oán của hai người bọn họ.”

La Diễm Văn cau mày không nói gì, kỳ thực anh cũng không có tư cách nói Tần Húc, dù sao ban đầu lúc anh tò mò cũng điều tra Cố Hân .

“Ngược lại Cố Hân thật sự là một cô gái tốt.” Tần Húc cảm thán nói: “Học ngôn ngữ được nhiều năm như vậy, nếu như chuyển sang học y thực sự là lãng phí.”

La Diễm Văn nhìn Cố Hân trên đài, thản nhiên nói: “Năm đó cô ấy lựa chọn học y, đương nhiên có dụng ý của cô ấy, tôi không cảm thấy chuyển sang học y chính là lãng phí. Tất nhiên cậu điều tra cô ấy, vậy thì hẳn phải biết cha cô ấy bị bệnh, năm đó cô ấy chuyển sang học y, hẳn là cũng là vì nguyên nhân này.”

Khi đó tuổi của Cố Hân còn nhỏ, dưới sự sắp xếp của Kiều Thanh Vũ chuẩn bị tham gia cuộc phỏng vấn phiên dịch quốc gia cấp cao, lấy năng lực của Cố Hân cộng thêm những việc mà Kiều Thanh Vũ làm vì cô ấy, chuyện này cơ bản trở thành chuyện kết cục đã định, thế nhưng là biết Kiều Thanh Vũ vượt quá giới hạn với Vân Mạn, sau khi cha bị ung thư vòm họng lại bị Kiều Thanh Vũ giấu diếm, Cố Hân liền bộc phát , sửa lại chuyên ngành, dĩ nhiên có chút xúc động, nhưng cũng chính là ý định ban đầu của Cố Hân.

“Nếu cậu muốn biết Cố Hân có nguyện ý làm chuyên chức phiên dịch hay không, có thể trực tiếp đến hỏi cô ấy.” La Diễm Văn thản nhiên nói.

Tần Húc kinh ngạc: “Cậu không có ý kiến?”

La Diễm Văn nhướng mày: “Vì sao tôi phải có ý kiến?”

Kiều Thanh Vũ một lòng muốn sắp xếp cuộc sống của Cố Hân, hy vọng Cố Hân có một công việc hào nhoáng và đàng hoàng, sau đó mới cưới Cố Hân vào cửa. Thế nhưng tất cả sắp xếp chính là điều mà Cố Hân muốn làm sao?

La Diễm Văn bình tĩnh nhìn Cố Hân: “Tôi hy vọng cô ấy lựa chọn là chuyện cô ấy muốn làm, mà không phải tiền lương cao, dù sao coi như không có thu nhập, tôi cũng nuôi được.”

Tần Húc nghe vậy sững sờ, chậm rãi nở nụ cười. “Cậu nói đúng.”

Sau khi hội nghị kết thúc, khách quý đều đi ra ngoài cửa, La Diễm Văn ngược dòng người mà đi, anh muốn đưa Cố Hân tới một nhà hàng mà cô chưa từng đi qua để ăn cơm cùng nhau.

Cố Hân vừa đi xuống khỏi sân khấu, liền bị Kiều Thanh Vũ ngăn cản.

Kiều Thanh Vũ ngăn chặn cơn tức trong lòng, nói với Cố Hân: “Anh có việc tìm em.”

Cố Hân nhìn anh ta, thấy Vân Mạn ngay sau lưng của Kiều Thanh Vũ, thầm nghĩ hai người này rõ ràng quan hệ gần như vậy, vì cái gì không dứt khoát tính toán cùng một chỗ, cũng bớt để Vân Mạn một lần lại một lần đến tìm cô.

“Em nói với anh là em không muốn trở lại làm phiên dịch viên, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.” Kiều Thanh Vũ chỉ chỉ PPT còn chưa tắt trên sân khấu, trong mắt hiện ra tia lạnh: “Như thế nào, em vì Tần Húc, cái gì cũng nguyện ý làm sao?”

Cố Hân nghi ngờ nghiêng đầu, không rõ chuyện này có quan hệ gì với Tần Húc, nhưng mà rất nhanh cô lại nhớ lại chuyện ở quán cà phê, lúc đó chưa từng phản bác, Kiều Thanh Vũ chắc hẳn thật sự cho rằng cô và Tần Húc ở cùng một chỗ.

Người trong phòng họp đều đi ra ngoài, nhưng mà mấy người nhìn qua có hình tượng và khí chất tốt đứng ở chỗ này vẫn đủ gây sự chú ý, Cố Hân đưa tay: “Chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện, như thế nào?”

Kiều Thanh Vũ xanh mặt, lại không có phản bác, anh ta được giáo dục cũng không cho phép anh ta ở trước công chúng phát sinh xung đột với một nữ sinh.

La Diễm Văn đứng ở bên ngoài mấy bước, vốn muốn đi qua, Cố Hân lắc đầu ra hiệu anh không cần phải để ý đến, mình có thể xử lý.

La Diễm Văn liền đứng lại, anh lắc chiếc điện thoại trong tay, để sau khi xong việc thì Cố Hân gọi điện thoại cho anh.

Khóe miệng Cố Hân hơi cong lên, đi ra ngoài theo Kiều Thanh Vũ và Vân Mạn sau lưng.

Tầng hai khách sạn thì có một quán cà phê, Kiều Thanh Vũ chọn chính là chỗ đó.

Lại là quán cà phê.

Cố Hân đối với quán cà phê có bóng ma, lần sau nói chuyện tìm quán trà được không?

Sau khi Kiều Thanh Vũ ngồi xuống mới tỉnh táo hơn một chút, Vân Mạn phức tạp liếc nhìn Cố Hân: “Cố Hân, cô đang nói chuyện yêu đương sao?”

Cố Hân suy nghĩ một chút, hẳn là cũng xem như yêu đương, chần chờ một chút, gật đầu một cái.

Vân Mạn nhíu mày, ngực giống bị chặn lại, Tần Húc là dạng nào người cô ta hết sức rõ ràng, gia thế so với Kiều Thanh Vũ chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, Cố Hân quay đầu vậy mà tìm được một người dạng này?

Đương nhiên Kiều Thanh Vũ cũng cho rằng Cố Hân là thừa nhận đang yêu đương với Tần Húc, khuôn mặt bỗng nhiên trầm xuống: “Tần Húc có một cô bạn gái ở thành phố B, em không biết sao?”

Cố Hân nghiêng đầu, rất ngu ngốc rất ngây thơ hỏi: “Tôi không biết.” Tần Húc có bạn gái, liên quan gì đến cô?

Kiều Thanh Vũ nặng nề nhìn chằm chằm Cố Hân: “Anh ta đã có bạn gái, chẳng lẽ em còn nguyện ý không thanh không bạch đi theo anh ta?”

“Đương nhiên không, làm sao tôi có thể làm tiểu tam?” Cố Hân thản nhiên nói: “Đó là dạng người mà tôi ghét nhất.”

Vân Mạn đã từng làm tiểu tam, khuôn mặt cứng đờ.

“Em theo anh trở về thành phố B đi, em muốn làm bác sĩ, anh sẽ sắp xếp bệnh viện cho em. Em muốn làm phiên dịch viên, anh sẽ tiếp tục sắp xếp cuộc phỏng vấn cấp cao cho em.” Kiều Thanh Vũ trầm mặc mấy giây, chậm rãi nói ra một chủ ý mà anh ta cân nhắc thật lâu: “Đối với những chuyện em đã làm ở thành phố C, anh... Chuyện cũ sẽ bỏ qua.”

Kiều Thanh Vũ là người đàn ông có lòng tự trọng rất mạnh, nhưng mà ý tứ chính là không ngại Cố Hân từng cùng một chỗ với Tần Húc. Chuyện này theo như bản thân Kiều Thanh Vũ thấy, xem như vô cùng nhường bộ rồi.

Cố Hân nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, hơn nữa càng cười càng không thu lại được, giống như là Kiều Thanh Vũ nói một chuyện vô cùng nực cười.

Kiều Thanh Vũ nhìn Cố Hân cười ngã ở đối, diện sắc mặt của anh ta càng thêm không dễ nhìn.

Vân Mạn nghe xong những lời Kiều Thanh Vũ nói, chỉ cảm thấy khó mà tiếp thu, cô ta cũng trả giá nhiều như vậy, không ngại trong lòng Kiều Thanh Vũ một mực để ý Cố Hân, vì sao một chút Kiều Thanh Vũ cũng không thèm nhìn cô ta?

Cố Hân cười nước mắt đều chảy ra, lúc nhìn Kiều Thanh Vũ khóe miệng còn hơi hơi giương lên, lộ ra một độ cong đầy khinh miệt.

“Chuyện cũ anh sẽ bỏ qua?” Cố Hân mở miệng: “Chuyện cũ anh sẽ bỏ qua, tôi lại không thể bỏ qua chuyện cũ.”

“Kiều Thanh Vũ, còn muốn tôi nói bao nhiêu lần? Tại lúc anh và Vân Mạn ở chung với nhau, chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi.” Bởi vì là nơi công cộng, âm thanh Cố Hân không cao, nhưng mà ánh mắt Cố Hân nghiêm túc sắc bén: “Chính quá khứ của mình anh còn chưa tẩy sạch, dựa vào cái gì nói với tôi là chuyện cũ sẽ bỏ qua? Bất kể như thế nào, ít nhất tôi cũng không leo lên giường của người đàn ông khác lúc đang yêu anh.”

Loại lời này trước đó Cố Hân chưa bao giờ nói qua, bởi vì lo cho gia cảnh nhà họ Cố sa sút, nhà họ Kiều dần dần chướng mắt cô, cô nghe qua rất nhiều lời nói lạnh nhạt, phần lớn là nói cô không xứng với Kiều Thanh Vũ. Dẫn đến lúc đối mặt loại nữ sinh vừa có gia thế vừa có năng lực như Vân Mạn đều có chút tự ti mặc cảm.

Thế nhưng, cô ở trong mối quan hệ này thì có lỗi gì đâu?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương