Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 82: Chương 82 :

/180
Trước Tiếp
Vương Tú Cúc bỗng nhiên trở thành trò cười của cả thôn, ai cũng biết bà ta cãi cọ với Bí thư xã. Bí thư xã không phải là chức lớn gì, nhưng trong mắt người thường, cũng là quan chức của cán bộ xã.

Vương Tú Cúc dám nói những lời như vậy với Bí thư Vương, chuyện này đương nhiên trở thành trò cười, ai cũng ngầm ngầm thảo luận.

Lâm Bảo Đường là một người tốt bụng lại không thích nói nhiều, nhưng bí thư thôn yêu cầu ông ta phải viết kiểm điểm, cơ hội thành kế toán thôn của con trai ông ta có thể không thành làm cho ông ta tức đến lỗi lật đổ cả mâm cơm: “Bà đi ầm ĩ tiếp đi, cái nhà sớm muộn gì cũng bị bà làm ẫm ĩ cho rối lọan.”

Vương Tú Cúc uỷ khuất, bà ta không hiểu, đường đường là một bí thư xã sao có thể ăn mặc bình thường như vậy, nhìn không giống quan chức, ăn mặc đẹp hơn thì làm sao bà ta có thể nhận nhầm được!

Lâm Bào Đường càng tức giận: “Bà còn không biết ăn năn, bà xem bà, sao lại đi ầm ĩ cả ngày? chuyện Đông Mạch lúc trước tôi không thèm nói đến, trừ việc Đông Mạch không thể sinh con, thật ra cùng là người tốt. Bà suốt ngày vạch lá tìm sâu, khiến gia đình không yên, con cái ly hôn, đã vậy khen ngược lại cưới một cô con dâu khác. Cuộc hôn nhân này tôi cũng không nói nhiều, dù sao bụng nó cũng đã lớn. Nhưng sao con dầu đã có thai mà bà cũng không thể bớt tranh cãi lại sao? Có phải bà lại muốn ồn ào đến mức Đường Đường lại ly hôn lần nữa sao? Cho dù không nhìn mặt mũi con trai thì vẫn phải nhìn mặt mũi đứa bé trong bụng chứ!!”

“Bà không nhìn Thẩm Liệt là người như thế nào? Đó là người tôi với bà nhìn từ nhỏ đến lớn. Bà nghĩ người ta thực sự sợ bà, người ta xem ở bà là trưởng bối không chấp nhặt, bà thì hay rồi còn tự thấy mình giỏi giang. Bà đừng ở đây làm tôi mất mặt nữa, chính bà tự mình suy ngẫm lại đi, thật sự nếu không tốt, chúng ta cũng bỏ đi!”

Lâm Bảo Đường là một người có tính tình thành thật, chuyện của thôn thường là do bí thư thôn quyết, còn việc của gia đình là theo lời của vợ dù trong lòng ông ta không đồng ý. Người như vậy không phát tính tình thì thôi nhưng nếu phát ra thì không ai cản được. Giọng nói của ông ta không nhỏ, khi hét lên như thế này thì cả xóm đều nghe thấy, đều kéo đến xem náo nhiệt, cũng có người đến khuyên can ông ta.

Vương Tú Cúc nghe vậy thì chết lặng, bà ta không bao giờ nghĩ có ngày chồng mình là người dù có bị đánh cũng không thèm phản ứng lại có thể nói ra lời như vậy?

Ý là sao, bỏ?

Bà ta sinh ra cho ông ta ba đứa con trai giỏi giang, thế mà ông ta thật sự có thể nói ra lời như vậy, lão nhân gia không có lương tâm sao lại nói ra lời như vậy?

Vương Tú Cúc hét lên một tiếng, xông tới muốn đánh Lâm Bảo Đường: “Lão già vô liêm sỉ, tôi liều mạng với ông!”

Trong cuộc tranh chấp này, hàng xóm láng giềng đều đến khuyên can, cuối cùng, mặt Lâm Bảo Đường bị trầy xước, còn Vương Tú Cúc thì không hề hấn gì mà ngồi xổm xuống đất, vò đầu bứt tóc rồi bật khóc: “Tôi không sống nổi nữa, không sống nổi nữa, sinh được ba đứa con trai còn bị ông ta đuổi ra khỏi nhà. Tôi già rồi vô dụng, liền bị đuổi ra khỏi nhà, liệt tổ liệt tông các vị mở mắt nhìn xuống đây này!”

Nhìn thấy cảnh này, những người xung quanh vừa buồn cười vừa khinh thường, nhưng trên mặt vẫn giả vờ khuyên nhủ Vương Tú Cúc, bà ta thấy có người lại gần khuyên lại càng hăng hải, không ngừng khóc lóc: “Tôi muốn đi khỏi Lâm gia, tôi muốn về nhà mẹ, các người đừng ai cản, đừng ai cản!”

Người đến khuyên sững sờ, vấn đề là không có ai ngăn cản bà ta, ở đều cạnh nhìn nhau.

Vương Tú Cúc cũng sững sở, tại sao không có ai ngăn cản bà ta?

Khi nhìn thấy Tôn Hồng Hà ở bên cạnh, bà ta vội vàng chạy tới: “Đáng thương cho cháu trai, bà chưa từng nhìn thấy cháu, bà có ba đứa con trai, không thể ôm cháu được rồi!”

Kỳ thực Tôn Hồng Hà vốn dĩ chỉ muốn đến xem cuộc vui.

Hơn ai hết cô ta là người chán ghét Vương Tú Cúc nhất, cô ta nóng lòng không chờ được và đưa cái thai trong bụng cho Vương Tú Cúc, bây giờ nhìn thấy bà ta về tới, trong mắt có điểm sáng.

Trong nhà mà náo loạn thành như vậy, cô ta giả vờ ngã một chút rồi lấy có về nhà mẹ đẻ vậy là coi như xong chuyện

Tôn Hồng Hà trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn Vương Tú Cúc lao về phía mình, cô trực tiếp theo đà của Vương Tú Cúc té xuống.

Mọi người nhìn thấy Vương Tú Cúc nhào đến phía con dâu mình vô cùng kinh sợ. Con dâu của bà đang mang thai, phải cẩn thận chút đi. Vì thế có người muốn đến ngăn nhưng không có cách nào ngăn được, lúc này, Tôn Hồng Hà và Vương Tú Cúc đã ngã xuống đất.

Vương Tú Cúc giật mình, vội lau nước mắt: “Cháu trai của tôi, cháu trai của tôi!” Tôn Hồng Hạ cắn môi, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Con, Con không thoải mái, đau bụng...”

Mọi người xung quanh vô cùng hoảng sợ nên nhanh chóng đến đỡ Tôn Hồng Hà, hỏi Tôn Hồng Hà thế nào thì Tôn Hồng Hà chỉ yếu ớt lắc đầu: “Không việc gì, không việc gì, chỉ là có chút không thoải mái lắm, con về nhà nghỉ ngơi một lát.”

Cô ta nghĩ thầm, không thể quá rõ ràng, quá rõ ràng nếu người khác đưa cô ta đến trạm y tế xã thì không xong, mọi chuyện phải có chừng mực.

Sau khi Vương Tú Cúc ngã, vốn dĩ muốn khóc lóc, bà ta đã chuẩn bị khóc, nhưng ai biết bà ta vừa mở hai mắt đẫm lệ liền thấy không có ai chú ý đến bà ta, mọi người đều đang quan tâm con dâu.

Bà ta gào khóc một tiếng, thấy không có tác dụng nên đành im miệng.

Vài người hàng xóm xung quanh vội vàng đỡ Tôn Hồng Hà, đỡ cô ta ngồi xuống giường đất, lấy chút nước đường đỏ cho cô ta uống. Lúc này Tôn Hồng Hà mới hòa hoãn lại rồi suy yếu nói: “Cảm ơn các vị, cháu không có chuyện gì, cháu về nhà nghỉ ngơi một lúc là ổn.” Lúc này Lâm Vinh Đường vội vàng đi tới, anh ta bước đến bên cạnh Tôn Hồng Hà, quan tâm hỏi han, sờ trán, xoa eo cho cô ta, anh rất quan tâm, những người xung quanh nhìn thấy thì chỉ cười cười rồi quay về.

Nhưng sau sự kiện, tất cả mọi người đều không thể không nói rằng, lâm Vinh Đường thật sự rất yêu vợ, Tôn Hồng Hạ này thật may mắn.

Chỉ có Tôn Hồng Hà, nhìn Lâm Vinh Đường cẩn thận hỏi han cô ta, trong lòng đắc ý, cô ta cảm thấy những gì Đông Mạch được hưởng trong kiếp trước cuối cùng cũng bị cô ta lấy được.

Cô ta phải viện ra một cái cớ trở về nhà mẹ đẻ, sau khi về đó thì cô ta sẽ nói rằng mình bị sinh non.

Hơn nữa, sau khi tưới ước cho đất của nhà còn phải gieo hạt, muốn trồng một ít đậu phộng, dưa lê, rau dưa. Tuy rằng hạt giống có sẵn, nhưng cũng phải tốn công sức, Thẩm Liệt không thể giúp được gì, nên cô đều tự mình làm. Cô tự nhiên bận rộn, không có thời gian để lo chuyện của người khác.

Lưu Kim Yến đã nói chuyện với cô rất lâu, nhưng cô chỉ có một suy nghĩ: “Bà ta cũng có ngày như vậy.”

Thật ra, nghĩ đến ngày đó, Thẩm Liệt có thể ngăn Vương Tú Cúc lại giữa chừng, nhưng anh lại cố ý nháy mắt đánh ý với cô, chưa kể là cáo mượn oai hùm, Bí thư Vương bị khó chịu, Vương Tú Cúc coi như đừng mong được dễ dàng bỏ qua.

Nhắc đến thấy phương pháp này cũng rất tốt, không cần thiết phải đối phó với một người đàn bà lớn tuổi lại đanh đá trong thôn, nếu không bà ta sẽ không sợ ai, có thể làm ra đủ thứ chuyện.

Đông Mạch nghe Lưu Kim Yến nhắc đến chuyện này, liền mỉm cười tiếp tục làm việc của chính mình.

Dù ngày thường ba ta có kiêu ngạo đến đâu, vênh mặt hất hàm sai khiến chồng của mình, nhưng bây giờ ông ấy nóng giận, nói ra bà ta thực sự có chút sợ hãi.

Vương Tú Cúc đã làm ầm ĩ một trận càng thêm xấu hổ, Lâm Bảo Đường không muốn nhìn bà ta nữa, tức giận sai bà ta nấu cơm cho con trai và con dâu. Vương Tú Cúc không thể làm được gì đành đem mặt mày xám xịt đi nấu.

Lưu Kim Yến đặc biệt chạy đến để nói cho Đông Mạch biết trò cười của Lâm gia, nhưng Đồng Mạch chỉ nghe tai trái ra tai phải.

Hiện tại cô rất bận, Thẩm Liệt mời vài người trẻ tuổi đến giúp công việc, cô còn phải chuẩn bị cơm nước, lúc làm việc cô giúp một chút việc vặt.

Bởi vì chuyện Vương Tú Cúc mắng Bí thư Vương, cũng bởi vì loa trong thông thông báo, mọi người đều thấy được tín dụng xã tốt. Lại nhìn thấy Thẩm Liệt thực sự trả tiền để được giúp đỡ, họ bắt đầu cảm thấy Thẩm Liệt có thể sẽ phát tài đến hỏi thăm không ít.

Có thể nói tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, trước kia không thích, bây giờ đều cùng nhau tiến đến. Trước đó là từng có ý tốt thuyết phục, nhưng hiện tại lại sinh lòng hâm mộ, bắt đầu tự hỏi không biết có thể thúc đẩy được hay không.

Ngay cả Lưu Kim Yến, sau khi kể chuyện xong, cũng thử thăm dò nói: “Đông Mạch, công việc này, cô xem chúng tôi có thể làm được gì, nếu có thể giúp đỡ, không quan trọng trả chúng ta bao nhiêu tiền, chỉ cần học.”..

Đông Mạch biết Lưu Kim Yến đang nghĩ gì: “Kim Yến, nếu tôi có thể để cô làm, tôi nhất định sẽ cố gắng tìm cơ hội cho cô, nhưng bây giờ, chuyện này có thể thực hiện được không còn đang phải xem xét, cho nên cứ kiên nhẫn đợi đi.”

Cô suy nghĩ sau khi Thẩm Liệt chế tạo xong lô máy móc này, nhất định phải dùng một ít vật liệu thừa để xử lý, lúc đó phía máy chải thô cần có hai công nhân, có thể dùng người trong thôn, nhưng đó cũng là chuyện của sau này, bây giờ không dám nói trước.

Nghe vậy, Lưu Kim Yến tự nhiên rất vui và nói thêm: “Mọi người trong thôn nói rằng Thẩm Liệt sẽ làm ăn phát đạt, một số người muốn đến tín dụng xã để vay von.”

Đông Mạch nghe vậy không nói gì, cô thầm nghĩ Thẩm Liệt cũng không dễ dàng, nếu anh có thể thành công thi tất cả đều là cả mồ hôi công sức bỏ ra cả ngày đêm. Thời buổi này đã kiếm được tiền rồi, tự nhiên nghĩ kiểm tiền không khó, nhưng việc chạy theo trào lưu sau khi xem người khác làm thì không dễ dàng như vậy.

Rốt cuộc, mọi người đều muốn kiếm tiền, không phải sao?

Bí thư Vương và lão Hồ nhanh chóng thu thập cho nhà xưởng, tiền cũng có sẵn. Họ trả trước cho Thẩm Liệt một vạn khối luôn trong một lần. Sau khi nhận được số tiền này, cộng với khoản vay hai vạn trước đó, Thẩm Liệt có thể trả hết tiền để mua máy chải thô cũ cho xưởng dệt.

Điều này khiến Thẩm Liệt và Đông Mạch có chút hưng phấn, bọn họ càng thêm đêm không ngủ. Lão Hồ nhanh chóng điều xe tải, kéo ba chiếc máy chải thô và phụ kiện của Thẩm Liệt, chở đến nhà xưởng.

Đồ đạc vừa được chuyển đến, Thẩm Liệt liền bận rộn, qua một đêm mới lắp ráp xong, sau khi lắp ráp xong, anh đương nhiên phải điều chỉnh một lần nữa nên buổi tối ngủ luôn ở xưởng không về nhà.

Nhưng khi Thẩm Liệt đang bận ở đó, nhà máy dệt cũng gửi một bức điện đến, họ cần phải dọn nhà máy đi càng sớm càng tốt, Thẩm Liệt cần nhanh chóng giao số tiền còn lại rồi chuyển hàng đi.

Đông Mạch không còn cách nào khác đành đến nhà máy tim Thẩm Liệt.

Khi Đông Mạch nhìn thấy Thẩm Liệt, Thẩm Liệt đang đeo một chiếc mặt nạ trên miệng, trên trán vẫn còn dính một sợi nhung tơ trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt hơi phiếm hồng.

Máy móc ầm ầm vang lên, bên cạnh có hai công nhân đang chờ Thẩm Liệt chỉ đạo bọn họ, Thẩm Liệt chỉ ra bên ngoài ra hiệu họ đi ra ngoài nói.

Đông Mạch đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài, ánh nắng bên ngoài rất tốt, hoàn toàn khác với bên trong nhà xưởng lộn xộn.

Thẩm Liệt tháo mặt nạ ra: “Ở đây rất rất bận, có một chút rắc rối trong điều chỉnh anh không thể để đi được. Về khoản thanh toán cuối cùng, anh sẽ gửi lại cho họ một bức điện nói với họ, muốn gia hạn thêm hai ngày.”

Nhìn thấy giữa hai hàng lông mày của anh có vẻ mệt mỏi, Đông Mạch cảm thấy đau lòng, suy nghĩ một chút nói: “Hiện tại chúng ta không còn việc gì khác, chỉ cần đưa tiền cho họ, để họ giao hàng, sau đó sẽ xem việc xếp hàng, đúng không?”

Thẩm Liệt: “Đúng vậy, anh đã nói hết mọi chuyện cần phải bàn. Thực ra, chúng ta cũng có thể gửi tiền trực tiếp, nhưng vấn đề này rất quan trọng. Tiền nhiều thì vẫn phải cần thận khi chuyển tiền.”

Đông Mạch suy nghĩ một chút: “Hay là để em đi?”

Thẩm Liệt hơi kinh ngạc nhìn vợ mình: “Em đi?”

Đông Mạch: “Một mình em đi chắc chắn là không thích hợp. Em sẽ xem xét người trong thôn rồi tìm hai người một nam một nữ đi cùng. Em để Lưu Kim Yến và chồng của cô ấy đi cùng được không? Nếu thực sự không được thì em lại tìm thêm một người, nhiều người, không đến lỗi bị dẫn mũi.”

Lúc này, công nhân trong nhà xưởng gọi Thẩm Liệt, hình như gặp phải vấn đề, Thẩm Liệt quay lại bảo đợi một lúc rồi lại nhìn Đông Mạch: “Đông Mạch, em nghĩ mình có thể làm được việc này sao?”

Đông Mạch: “Ừm, nếu không theo như anh nói phải đợi thêm hai ba ngày. Em thấy Lão Hồ rất gấp. Hơn nữa, chỉ có một mình anh, cũng không thể làm được tất cả mọi chuyện.” Thẩm Liệt lặng lẽ nhìn Đông Mạch, đôi mắt Đông Mạch sáng ngời, nóng lòng muốn thử sức.

Thẩm Liệt liền cười.

Khi anh cười rộ lên, dường như vẻ mệt mỏi trên gương mặt đều biến mất, đôi mắt giăng đầu tư máu cũng ánh lên thần thái sáng ngời.

Anh thấp giọng nói: “Vậy được, Đông Mạch, nhờ vào em.”

Thẩm Liệt ngay lập tức đến Lộ gia nói chuyện với Lộ Khuê Hào. Tất nhiên là Lộ Khuê Hào đồng ý, nói rằng anh ta có thể đi cùng. Nhưng anh ấy cũng nói thêm nếu chỉ để mình đi với Đồng Mạch thì không thích hợp, tốt nhất là tìm thêm hai người nữa, đương nhiên nên là người quen biết của Đông Mạch.

Sau khi ra khỏi Lộ gia, Thẩm Liệt tiếp tục đến nhà xưởng, Đông Mạch đạp xe về nhà, trên đường về nhà. Trong lòng Đông Mạch giờ đang rất hốt hoảng.

Trên thực tế, khi Đông Mạch đề nghị để mình đi, cô cũng chỉ đề cập, cô lo lắng Thẩm Liệt sẽ không đồng ý.

Cô có thể cảm thấy được tình yêu của Thẩm Liệt dành cho cô, trong đó có sự che trở quan tâm. Ví dụ như lúc chải dương nhưng trước đó anh không để cô chạm vào nói không an toàn.

Vì vậy, khi Đông Mạch nói điều này, cô cảm thấy mình phải tốn rất nhiều lời để thuyết phục Thẩm Liệt.

Không ngờ Thẩm Liệt lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Cô có chút phấn khích, cô muốn tận lực thể hiện điều đó với Thẩm Liệt để anh cảm thấy rằng cô thực sự có năng lực.

Thẩm Liệt ghi địa chỉ cho cô, nói tên của người bên kia, số điện thoại cố định của văn phòng, tình hình chiếc máy sẽ giao tiếp theo, tất cả đều được viết rõ ràng.

Anh đưa cuốn sổ tiết kiệm cho cô, trong cuốn sổ tiết kiệm có hai vạn đồng, trong đó một vạn là còn lại từ khoản vay, một vạn còn lại là tiền trả trước của Lão Hồ.

Cầm trên tay cuốn sổ tiết kiệm trên tay, Đông Mạch đi đường đều thấy nặng. Khi lái xe về lại càng thêm cần thận vì sợ cuốn sổ tiết kiệm sẽ bay mất.

Hai vạn là khái niệm gì? Có nghĩa là những hai vạn nguyên hộ được nhắc trên báo chí cần phải làm việc chăm chỉ trong hai năm, phải tiết kiệm trong hai năm liên tiếp mới có được số tiền này.

Khi Đông Mạch đi vào thôn, cô nhìn thấy vài người đứng ở cổng thôn may quần áo, họ nhìn thấy Đông Mạch thì mỉm cười chào hỏi, Đông Mạch cũng chào lại những người này.

Sau khi chào hỏi, Đông Mạch nghe được mấy có mấy nàng dâu nói về việc tận dụng có lúa mới thì lấy gạo cũ ở trong nhà đem đi bán, bán được giá sáu mươi đồng, những người khác đều thấy hôm mộ cảm thấy sáu mươi đồng thật không ít.

Đông Mạch trong lòng hoảng hốt, nghĩ thầm, sáu mươi đồng đã là không ít... Nhưng bây giờ trong túi cô có hai vạn đồng!

Hai vạn đồng!

Đông Mạch đẩy xe đi về phía trước suýt chút nữa bị vấp ngã.

Hai vạn đồng, nếu người khác biết trong túi cô có hai vạn, sẽ không phải là sợ chết khiếp. Khi vào trong ngõ, cô gặp Vương Tú Cúc, khuôn mặt bà ta đè phỏng liếc nhìn cô.

Cô hoàn toàn không quan tâm, cũng không thèm để ý đến, phát hiện trong túi có hai vạn đồng, dưới chân có khung xe, trong đầu chỉ có hai vạn, còn những thứ khác đều không quan trọng.

Ai nói luyên thuyên, ai trộm gà, hay ai ngáng chân cô, ai nói cô không thể có con, tất cả đều là chuyện nhảm nhí, mấu chốt là tiền, hai vạn đồng!

Trong đầu toàn những việc lớn, ai mà quan tâm đến những mảnh vụn nhỏ nhặt đó chứ!

Khi đi đến trước cửa nhà, cô gặp lại Tôn Hồng Hà, nhưng khi cô nhìn Tôn Hồng Hà, giống như nhìn qua một lớp sương mù vào buổi sáng mùa thu, cùng với cả ngõ đều là một lớp sương mù.

Những người cách qua lớp sương mù đều không quan trọng đều không thể làm cô bận tâm.

Nhưng Tôn Hồng Hà đã ngăn cô lại: “Cô làm gì ở đây, thế nào mà cô làm thành thế này?”

Đông Mạch ngẩn người liếc Tôn Hồng Hà, đang nghĩ cô ta vừa nhìn thấy đã nhìn ra cô đang mang một số tiền lớn hai vạn đồng.

Tôn Hồng Hà hôm nay tìm được một lý do, nói rằng bụng cô ta hơi khó chịu, cảm thấy không thoải mái, trong lòng buồn bực muốn về nhà ba mẹ đẻ. Sau khi cô ta nói xong, Lâm Vinh Đường nói rằng rất lo lắng cho cô ta không muốn cô ta về đó. Cô ta còn đang lo sợ mọi chuyện sẽ không như ý, ai biết được sau khi Lâm Vinh Đường dặn dò cô ta xong thực sư để cô ta đi ra ngoài.

Túc khắc cô ta cảm thấy dễ chịu, cô ta định vừa ra tới cổng thôn sẽ nói khó chịu, bụng cô ta đau. Ngay khi bước vào nhà, cô ta sẽ nhờ người nhà gọi bác sĩ, bác sĩ khám cho cô ta sẽ nói cô ta bị sinh non.

Lúc đó Lâm Vinh Đường chắc chắn sẽ vô cùng gấp gáp quá lo lắng. Cô ta lại lấy máu gà cho anh ta xem, lại khóc lóc, náo loạn một hồi là có thể che đậy sự việc này.

Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, hiển nhiên là tâm tình Tôn Hồng Hà đang không tệ, thế nên nhìn thấy Đông Mạch có chút thuận mắt.

Cô ta nhìn sợi lông nhung trên bím tóc của Đông Mạch, nhàn nhạt nói: “Tôi đã sớm nói với cô, mà căn bản cô không thèm nghe, cô chắc chắn cho rằng tôi hại cô. Nhưng thật sự là tôi có lòng tốt, nhưng thật đáng tiếc cho cô không có cơ hội này, cô không thể hiểu được lòng tốt của tôi.”

Cuối cùng cô ta vất vả lắm mới thể hiện lòng thương xót một lần, nhưng không ai nghe.

Đông Mạch nhìn cô ta, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chắc là không có ai trộm được sổ tiết kiện hai vạn đúng không ? Nếu ai đó ăn trộm thi sao? Không, không, không, cô đã che giấu rất tốt, sẽ không có ai biết, bản thân cô phải biểu hiện không có việc gì, người khác sẽ không để ý.

Sau khi Tôn Hồng Hà nói ra lời này, cô ta thấy Đông Mạch thậm chí còn không có phản ứng gì, cả người cũng như bị phủ một lớp màu xám xịt, quả thực là buồn cười, cô ta bĩu môi cười. “Cô thấy không, đây là kết cục đi theo Thẩm Liệt. Cô nhìn thấy anh ta có vẻ đẹp trai lại có năng lực, nhưng cuối cùng chưa chắc làm được điều gì. Nhưng mà cũng không có cách nào, cô không thể có con, cô nói xem ngoại trừ Thẩm Liệt, ai có thể muốn cưới cô ?”

Đông Mạch khó hiểu cau mày nhìn Tôn Hồng Hà.

Tôn Hồng Hà không khỏi nhíu mày, nghĩ rằng Đông Mạch là bị ngốc sao?

Cô ta nhìn thì trời đã không còn sớm nên không thèm để ý đến Đông Mạch, đạp xe ra khỏi của.

Có một số người suốt đời ngốc nghếch, kiếp trước Đông Mạch là kẻ ngốc, có phúc của người ngốc, nhưng kiếp này lại không có được may mắn như vậy nữa.

Đối với việc Tôn Hồng Hà nói gì hay Tôn Hồng Hà nghĩ gì, Đông Mạch hoàn toàn không để trong lòng.

Những gì Tôn Hồng Hà đã làm đối với Đông Mạch không khá gì cái thìa vớt mỳ, sau khi múc lên cũng không có liên quan đến “hai vạn đồng” và “máy chải cơ” cả, chẳng dọng lại được gì.

Tôn Hồng Hà là một người không liên quan gì đến hai vạn đồng, trong mắt Đông Mạch giống như không tồn tại.

Đông Mạch về thẳng nhà, nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó lập tức thu dọn đồ đạc, nhét hết những thứ muốn mang theo vào trong một chiếc túi vải lớn. Cuối cùng lại giở ra một chiếc khăn quàng cổ, cô dùng khăn quấn lại sổ tiết kiệm, sau đó cầm lấy áo sơ mi, bọc khăn khăn lại rồi cho áo vào túi vải lớn.

Cái này nhìn qua hẳn là không có vấn đề?

Sau khi Đông Mạch gói đồ xong, lúc này mới đi ra ngoài, trực tiếp mang theo túi vải. Cô nghĩ cô ở đây, cuốn sổ tiết kiệm ở đây, trừ khi cô chết, nếu không thì cuốn sổ tiết kiệm này đừng hòng ai được chạm vào.

Với suy nghĩ như vậy, Đông Mạch đã đến gặp Lưu Kim Yến trước, chồng của Lưu Kim Yến tên là Lý Trung Xương. Anh ta là một người đàn ông cẩn thận, kiên định, ngày thường rất thành thật.

Đông Mạch nói chuyện này với Lưu Kim Yến: “Kim Yến, nếu có thể, tôi muốn nhờ hai người đi cùng tôi một chuyến. Thẩm Liệt nói, để Lộ Khuê Hào, em trai của Lộ Khuê Quân, đi theo chúng ta. Anh ta đã ra ngoài nhiều hiểu biết nhiều, nhưng hai chúng tôi cô nam quả nữ nên không tiện cùng anh ta ra ngoài. Cho nên muốn nhờ vợ chồng hai người đi cùng để lỡ có chuyện gì thì có thể giúp đỡ nhau. Đi ra ngoài tiền ăn uống đi lại tô sẽ chi. Sau khi trở lại, tôi trả hai người hai mươi đồng, hai người thấy thế nào?”

Lưu Kim Yến nghe vậy, hai mắt sáng lên, đồng ý ngay: “Chúng tôi đi theo cô, coi như có được thêm kiến thức, hai mươi đồng là đủ rồi, tôi đi cùng với ai đều được, có thể đi ra ngoài là tôi đã rất cao hứng rồi!”

Lý Trung Xương cũng vội vàng nói: “Đúng, chi ăn ở đi lại là được, đây không phải là đi chơi miễn phí sao!”

Đông Mạch thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt quá, tôi nhất định sẽ trả hai người hai mươi đồng. Đi một chuyện này sợ sẽ làm chậm trễ công việc đồng áng của hai người. Hai người xem đi, thu dọn đồ đạc chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ.

Đông Mạch nói điều này, cả hai người đều hơi ngạc nhiên: “Bây giờ?”

Đông Mạch gật đầu: “Đúng vậy, ngay lập tức mang quần áo đi. Trước đây trong thôn chúng ta không phải đã làm thẻ chứng thực thân phận sao cũng phải cần theo, mang theo đồ ăn, thức uống nữa, không cần quá nhiều. Nếu cần thứ khác thì có thể mua trên đường. Bây giờ, hai người chuẩn bị đi tôi sẽ đến gặp Bí thư thôn xin một giấy giới thiệu.”

Sau khi Đông Mạch nói xong, cô suy nghĩ một lúc, hẳn là mình không bỏ sót thứ gì chứ? Hai vợ chồng Lý trung Xương và Lưu kim Yến lại có chút trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm Đông Mạch làm việc như một cơn gió, hai người vội vàng gật đầu: “Được, được, chúng ta sẽ chuẩn bị ngay bây giờ!”

Sau khi Đông Mạch nói rõ với Lý trung Xương và Lưu kim Yến, cô lập tức đến chỗ của bí thư thôn, vợ của bí thư thôn nhìn thấy cô muốn lôi kéo cô ra nói chuyện phiếm, để tâng bốc Thẩm Liệt, sau đó hạ bệ Vương Tú Cúc. Lại muốn nhân tiện dụ ra lời thật, nhìn xem Thẩm Liệt và Đông Mạch có quan hệ thé nào với Bí thư Vương, liệu họ có thể mở cửa sau cho chồng của mình không?

Tuy nhiên, Đông Mạch không có thời gian.

Đông Mạch đi thẳng vào chủ đề, nhờ bí thư thôn viết thư giới thiệu cho mình: “Hàng xi nghiệp xa cần phải chuyển đến càng sớm càng tốt mà xưởng ở đó sắp tháo gỡ. Thẩm Liệt không thể rời đi nên tôi phải đi một chuyến.”

Bí thư thôn nghe xong, đương nhiên biết chuyện, vội vàng mở giấy giới thiệu, sau đó đem con dấu lớn màu đỏ, đóng lên cho Đông Mạch.

Khi bí thư thôn đang đóng con dấu, Lâm Bảo Đường tình cờ có mặt ở đó, khi nhìn thấy Đông Mạch, ông ta sững sờ một lúc, không biết phải nói gì, nghĩ một lúc vẫn là mở miệng chào hỏi.

Tuy nhiên, Đông Mạch chỉ gật đầu rồi vội vàng rời đi.

Sau khi Đông Mạch vội vã bước đi, vợ bí thư thôn bản sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Một người phụ nữ mà hấp ta hấp tấp giống cái dạng gì!”

Bí thư thôn trừng mắt nhìn vợ mình: “Chuyện của bà hả? Về nhà nấu cơm đi!”

Đông Mạch không để ý đến bất cứ ai mà cô gặp trên đường. Cô cầm lấy lá thư giới thiệu cẩn thận cất nó đi như cất vật báu. Sau đó, cô đi tìm vợ chồng Lưu Kim Yến, hai người đã chuẩn bị tốt, lo sợ ngấp ngó chờ cô ở đầu ngõ, nói: “Chúng tôi xong rồi, khi nào thì đi?” Đông Mạch: “Chúng ta không đi xe đạp, nếu không chúng ta sẽ khôkng có chỗ để để. Chúng ta sẽ đi bộ ra khỏi thôn trước, Lộ Khuê Hào sẽ cho người đến đón chúng ta xong. Sau đó, chúng ta sẽ đợi hai chuyến xe khác để đi đến Lăng Thành.”

Lúc đầu cô choáng váng, nhưng sau khi choáng váng qua đi, bây giờ cô bình tĩnh đến lạ thường.

Một số chuyện mà trước đây cô không nghĩ đến, nhưng giờ có việc đặt trên vai làm cô đều phải nghĩ tới.

Hai vạn đồng trên người, tinh thần trách nhiệm nặng nề, tâm trí của Đông Mạch trở nên rất minh mẫn và bình tĩnh.

Ngay cả khi cô nói chuyện phiếm cũng bớt vài phần dịu dàng, trở nên bộc trực thẳng thắn hơn.

Lưu Kim Yến nghe xong vội vàng gật đầu: “Được.”

Điều này là do Đông Mạch đã kinh doanh trước đó, có nhiều kiến thức sao?

Thế là mấy người đi ra khỏi thôn, trên đường đi tự nhiên gặp nam, nữ, già, trẻ trong làng, ai thôn tò mò nhìn hỏi họ đi đâu, Đông Mạch chỉ nói đơn giản là đi ra ngoài.

Khi họ rời khỏi thôn, nhiều người đã bắt đầu bàn tán về chuyện gì đang xảy ra, một số người chạy đến hỏi mẹ chồng Lưu Kim Yến.

Mẹ chồng của Lưu Kim Yến cũng bối rối: “Cái gì, con trai tôi? Con dâu tôi? Đi chơi? Đi đâu? Tôi không biết!”

Mọi người lại càng thêm mờ mịt, Thẩm Liệt không có, Đông Mạch là một cô gái, cùng với hai vợ chồng bọn họ, là đang làm gì vậy?

Tác giả có điều muốn nói: Thẩm Liệt đang làm việc chăm chỉ, Đông Mạch sẽ có không gian tốt hơn để phát triển.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương